Bài thơ “Truông Nhà Hồ” khắc họa vẻ đẹp hùng vĩ của thiên nhiên và tâm tư con người. Những hình ảnh sống động trong thơ gợi lên nhiều suy tư về cuộc sống. Đọc bài thơ, bạn sẽ cảm nhận được sự giao thoa giữa cảnh sắc và tâm hồn.
“Yêu em, anh cũng muốn vô,
Sợ truông Nhà Hồ, sợ phá Tam Giang”
(Ca dao cổ)
Đất khô đỏ quạch ven đồi
Gió tung phóng khoáng từng hồi trên cao
Đất chiêm bao tự thuở nào
Đến nơi, hoá gặp tiếng chào dân quân!
Bò ai gặm cỏ Sa Lung
Chỗ xưa chỉ tiếng cọp gầm dỡn trăng
Miếu ma áo trắng Rú Trằm
Cát bay đã mấy trăm năm thành cồn,
Dăm thước đất, một hố bom,
Giữa rừng, vẫn tiếng ru con làm người…
(Châu Ô, Ri, thuở xa rồi
Tối tăm gió tắt, còn lời lá run,
Ba thùng thóc thuế – bán con
Đói mèm – cầm vợ trên đường đi phu!
Máu đằm trên cát, máu khô,
Cọc bêu đầu cắm lô nhô mấy đời!)
Cái tên ghê gớm một thời
Có gì mà sợ, em ơi, bây giờ
Yêu em, đánh Mỹ, thì vô,
Vượt truông Nhà Hồ, vượt phá Tam Giang!
Hồ Xá, 1970
Bài thơ “Trường nhà Hồ” khắc họa vẻ đẹp hùng vĩ của di sản văn hóa Việt Nam. Tác giả đã tinh tế thể hiện nỗi niềm tự hào và trăn trở về lịch sử. Qua đó, bài thơ gợi nhắc chúng ta về giá trị của những di tích lịch sử trong đời sống hiện đại.