Bài thơ lũy tre (Nguyễn Công Dương)

Bài thơ lũy tre (Nguyễn Công Dương)

Lũy tre xanh là hình ảnh quen thuộc trong tâm hồn người Việt. Bài thơ khắc họa vẻ đẹp giản dị và sâu sắc của quê hương. Những kỷ niệm gắn liền với lũy tre sẽ đưa bạn trở về những ngày xưa.

Mỗi sớm mai thức dậy,
Luỹ tre xanh rì rào,
Ngọn tre cong gọng vó
Kéo mặt trời lên cao.

Những trưa đồng đầy nắng,
Trâu nằm nhai bóng râm,
Tre bần thần nhớ gió,
Chợt về đầy tiếng chim.

Mặt trời xuống núi ngủ,
Tre nâng vầng trăng lên.
Sao, sao treo đầy cành,
Suốt đêm dài thắp sáng.

Bỗng gà lên tiếng gáy
Xôn xao ngoài luỹ tre.
Đêm chuyển dần về sáng,
Mầm măng đợi nắng về.

Làng Bạch Trữ, 9-1969

Theo lời kể của tác giả, bài thơ này được ông viết khi “ngồi buồn dưới bóng tre làng” đón mẹ. Đầu tiên ông chọn thể thơ lục bát, nhưng sau khi đọc lại thấy không nhuyễn, ông đã viết lại bằng thể thơ bảy chữ. Đọc đi đọc lại thấy vẫn chưa ưng, định bỏ, nhưng sau khi đọc xong bài Đi chùa Hương (Nguyễn Nhược Pháp), ông đã lại dùng thơ ngũ ngôn để viết lại.

Bài thơ được đăng lần đầu tiên trên báo Văn nghệ, số xuân ngày 4-1-1975. Năm 1983, bài thơ được chọn in trong SGK.

Lũy tre là hình ảnh biểu tượng cho quê hương và tuổi thơ. Bài thơ khắc họa vẻ đẹp giản dị của cuộc sống nông thôn, gợi nhớ về kỷ niệm êm đềm. Qua đó, tác giả thể hiện tình yêu sâu sắc với quê hương và con người nơi đây.
Từ khóa:
bài thơ lũy tre
bài thơ luỹ tre